J-League là một giải đấu cởi mở với các HLV ngoại quốc, nơi mà nhiều chiến lược gia quốc tế đã để lại dấu ấn đậm nét, góp phần nâng tầm chất lượng chiến thuật và sự đa dạng cho bóng đá Nhật Bản. Tuy nhiên, bên cạnh những trường hợp thành công, không thể phủ nhận rằng cũng có rất nhiều HLV quốc tế rời Nhật Bản trong lặng lẽ, bất chấp kinh nghiệm dày dạn và lý lịch ấn tượng
Một số cái tên lại nhanh chóng gục ngã trước rào cản văn hóa, sự khác biệt trong triết lý bóng đá, và áp lực thành tích khắc nghiệt tại J-League.
Hãy cùng Bóng Đá Châu Á điểm qua danh sách 10 HLV ngoại có thành tích kém cỏi tại J-League.
10 HLV Ngoại Quốc Gây Thất Vọng Nhất Lịch Sử J-League
10. Željko Petrović (Urawa Reds – 2011)
Zeljko Petrovic, cựu cầu thủ từng khoác áo Urawa Reds, trở lại CLB trong vai trò HLV trưởng vào năm 2011 với sứ mệnh tái thiết đội bóng sau mùa giải tụt xuống hạng 10. Để hỗ trợ ông, đội bóng đã chiêu mộ Marcio Richardes và Mitsuru Nagata từ Albirex Niigata, đồng thời mang về tiền đạo Mazzolla từ Sao Paulo FC, thể hiện rõ tham vọng trở lại đỉnh cao.

Tuy nhiên, mọi thứ nhanh chóng đi chệch hướng. Urawa khởi đầu chật vật với chỉ 1 chiến thắng và 4 thất bại sau 5 vòng đầu tiên. Hàng thủ thiếu chắc chắn cùng hàng công kém hiệu quả khiến đội bóng không thể duy trì sự ổn định. Sau 28 trận đấu, họ chỉ giành được 6 chiến thắng, hòa 11 và thua 11, thành tích gây thất vọng tràn trề.
Sau thất bại cay đắng trước Omiya Ardija ở vòng 29 trong trận derby Saitama, ban lãnh đạo quyết định sa thải Petrovic. Takashi Hori lên thay và giúp đội bóng trụ hạng thành công ở vòng đấu cuối cùng.
Dù không rớt hạng, mùa giải đó được coi là một nỗi thất vọng lớn. Nhiệm vụ tái thiết không hoàn thành, và triều đại của Petrovic tại Urawa kết thúc chóng vánh, chỉ để lại ký ức về một mùa bóng đầy bất ổn và áp lực.
2. Juan Manuel Lillo (Vissel Kobe – 2018/2019)
Việc Juan Manuel Lillo, chiến lược gia được Pep Guardiola xem như người thầy, được bổ nhiệm làm HLV trưởng Vissel Kobe năm 2018 từng gây chấn động giới bóng đá trong và ngoài nước. Khi đó, Kobe đang theo đuổi tham vọng xây dựng lối chơi kiểm soát bóng theo phong cách Barcelona, với lực lượng gồm nhiều ngôi sao như Andrés Iniesta và Lukas Podolski.
Sau khi Lillo lên nắm quyền, đội bóng tiếp tục chiêu mộ David Villa, cựu tiền đạo tuyển Tây Ban Nha và đồng đội cũ của Iniesta tại Barcelona. Sự xuất hiện của Lillo được kỳ vọng sẽ hiện thực hóa triết lý bóng đá tấn công đầy mê hoặc mà CLB theo đuổi.
Tuy nhiên, khoảng cách giữa lý tưởng và thực tế lại quá lớn. Dù lối chơi tấn công có dấu hiệu khởi sắc, hàng thủ của Kobe lại trở nên lỏng lẻo, dẫn đến sự mất cân bằng nghiêm trọng trong đội hình. Sau 7 trận đầu mùa, đội bóng để thủng lưới tới 12 bàn, chỉ thắng 3, hòa 1 và thua 3, rơi xuống vị trí thứ 10.
Chỉ hai tháng sau khi mùa giải bắt đầu, Lillo bất ngờ tuyên bố rời đội bóng với lý do cá nhân. Quyết định đột ngột này khiến không ít người hâm mộ và giới chuyên môn bàng hoàng, đồng thời cũng cho thấy rõ ràng thử thách khắc nghiệt trong việc biến một lý tưởng bóng đá thành hiện thực.
3. Luis Carreras (Sagan Tosu – 2019)
Từng khoác áo Barcelona và Atletico Madrid, Luis Carreras được kỳ vọng sẽ mang làn gió mới cho Sagan Tosu khi được bổ nhiệm làm HLV trưởng vào năm 2019. Tiếp quản đội bóng sau ba mùa giải ổn định dưới thời HLV Massimo Ficcadenti, Carreras được kỳ vọng sẽ cải thiện khâu tấn công và xây dựng lối chơi kiểm soát đậm chất Tây Ban Nha.
Đội hình Tosu khi đó cũng rất đáng chú ý với sự góp mặt của Fernando Torres, Yumeo Kanasaki và tân binh Isaac Cuenca, người từng thi đấu cho Barcelona. Kỳ vọng về một Sagan Tosu lột xác dưới thời vị chiến lược gia 1972 là rất lớn.
Tuy vậy, thành tihcs tích thực tế của đội bóng lại không mấy khả quan. Sau 9 vòng đấu, Tosu chỉ có 1 chiến thắng, 1 trận hòa và 7 thất bại. Đáng chú ý, toàn đội mới chỉ ghi được đúng 1 bàn thắng. Trước chuỗi thành tích tệ hại và tương lai mờ mịt, CLB buộc phải sa thải Carreras chỉ sau ba tháng làm việc.
Người kế nhiệm Kim Myung-hwi đã kịp thời chấn chỉnh đội bóng và giúp Tosu trụ hạng thành công. Còn với Carreras, nỗ lực “Tây Ban Nha hóa” Sagan Tosu chỉ để lại sự hỗn loạn và thất vọng.
4. Radmilo Ivančević (Consadole Sapporo/2002)
Tháng 6/2002, Consadole Sapporo bổ nhiệm HLV Radomilo Ivančević tiếp quản ghế nóng giữa mùa giải, trong bối cảnh đội bóng đang chìm trong khủng hoảng nghiêm trọng.
Sau sự ra đi của HLV Takeshi Okada cùng loạt trụ cột tấn công như Will và Ryuji Bando, Sapporo khởi đầu mùa giải đầy thất vọng dưới thời HLV Tetsuji Hashiratani với chỉ 1 chiến thắng và 6 thất bại, rơi xuống đáy BXH.
Ivančević, chiến lược gia dày dạn kinh nghiệm từ châu Âu, được kỳ vọng sẽ vực dậy tập thể rệu rã, song kết quả thực tế là vô cùng kém cỏi. Đội bóng trải qua 6 trận thua liên tiếp tại J-League.
Sau 11 trận, HLV Ivančević chỉ giành được 1 chiến thắng, 1 trận hòa và 9 thất bại, và ông buộc phải từ chức ngay trước khi mùa giải khép lại. Sapporo kết thúc mùa giải ở vị trí bét bảng và lần thứ hai bị rớt hạng xuống J2, khép lại triều đại ngắn ngủi nhưng đầy ám ảnh của Ivančević, một trong những trang sử đen tối của CLB.
5. Ranko Popovic (Cerezo Osaka/2014)
Dù từng kinh qua 6 CLB J-League, hành trình của HLV Ranko Popovich tại Cerezo Osaka đã kết thúc trong thất vọng, trái ngược hoàn toàn với kỳ vọng ban đầu.

Vào thời điểm đó, Cerezo sở hữu nhiều tài năng trẻ như Yoichiro Kakitani, Hotaru Yamaguchi và Takumi Minamino, bên cạnh những tuyển thủ quốc gia Nhật Bản dày dạn kinh nghiệm. Đặc biệt, đội bóng còn chiêu mộ tiền đạo ngôi sao Diego Forlan, cầu thủ từng đoạt danh hiệu MVP tại World Cup 2010, càng làm dấy lên hy vọng cạnh tranh chức vô địch.
Dưới sự dẫn dắt của Popovich, Cerezo khởi đầu tương đối suôn sẻ, dù để thua trận ra quân trước Sanfrecce Hiroshima nhưng đội bóng lại có chuỗi 3 chiến thắng liên tiếp từ vòng 2, trước Tokushima Vortis.
Tuy nhiên, tuần trăng mật của vị chiến lược gia người Serbia khép lại không lâu sau đó. Việc bị đối thủ “bắt bài” cùng lịch thi đấu dày đặc tại AFC Champions League khiến đội bóng đuối sức. Từ tháng 4, Cerezo chỉ thắng 1 trong 8 trận đấu ở J-League.
HLV Popovich dần mất phương hướng trong việc cải thiện tình hình, thậm chí còn công khai chỉ trích các cầu thủ, làm căng thẳng nội bộ gia tăng. Trước tình hình đó, ban lãnh đạo CLB đã quyết định sa thải ông trong kỳ nghỉ World Cup vào tháng 6.
Tuy nhiên, ngay cả sau khi thay tướng, Cerezo vẫn không thể thoát khỏi cơn hỗn loạn, buộc phải thay HLV thêm một lần nữa trong mùa giải. Cerezo Osaka, từng được xem là ứng cử viên vô địch, cuối cùng phải xuống hạng tại J-League 2 khi đó.
Sự sụp đổ nhanh chóng chỉ trong 6 tháng, dù sở hữu hàng loạt tuyển thủ quốc gia, đã trở thành một dấu ấn buồn trong lịch sử của đội bóng Osaka.
6. Steve Holland (Yokohama F.Marinos/2025)
Dù từng là người từng gặt hái vô số thành công tại châu Âu, Steve Holland lại chẳng thể thành công tại Yokohama F.Marinos.
Trong quá khứ, vị chiến lược gia sinh năm 1970 từng góp công cùng Chelsea giành UEFA Champions League và Premier League dưới thời Jose Mourinho và Antonio Conte. Gần đây, ông còn là trợ lý thân cận của HLV Gareth Southgate, giúp tuyển Anh thăng hoa ở các giải đấu lớn.
Tại Marinos, Holland nhận nhiệm vụ tái thiết hàng thủ đã để thủng lưới tới 62 bàn Khởi đầu của ông tương đối suôn sẻ với chiến thắng 1-0 trước Shanghai Shenhua tại AFC Champions League Elite, cũng là trận ra mắt chính thức.
Tuy vậy, ở đấu trường J-League, Yokohama F.Marinos lại thi đấu kém thuyết phục. Dù có những điểm sáng nhất định, HLV Steve Holland đã quyết định từ chức chỉ sau 11 trận, với thành tích 1 thắng, 5 hoà và 5 thua.
Bên cạnh việc chiến thuật không phù hợp với triết lý tấn công truyền thống của Marinos, việc sử dụng nhân sự thiếu cân bằng đã khiến đội không thể tạo được sự gắn kết.
Việc Holland bị sa thải chỉ sau thời gian ngắn tiếp nối thất bại của Harry Kewell mùa trước, khiến niềm tin vào ban lãnh đạo đội bóng tiếp tục sụt giảm.
7. Rene Weiler (Kashima Antlers/2022)
Rene Weiler, HLV từng dẫn dắt các CLB châu Âu như Nuremberg và Anderlecht, đã trở thành HLV châu Âu đầu tiên trong lịch sử CLB Kashima Antlers.
Đây là một bước ngoặt lớn với đội bóng vốn trung thành với các HLV người Brazil trong lịch sử. Sự thay đổi chính sách này đã thu hút sự quan tâm lớn từ giới mộ điệu.
Do ảnh hưởng của đại dịch COVID-19, Weiler nhập cảnh muộn và chỉ chính thức ngồi ghế huấn luyện trong trận đấu tại Cúp Liên đoàn YBC Levain gặp Oita Trinita. Trận ra mắt kết thúc với tỷ số hòa 3-3, nhưng ngay sau đó, đội đã đánh bại Shonan Bellmare 2-1 tại J-League và nối dài chuỗi 4 chiến thắng liên tiếp trên mọi đấu trường. Kỳ vọng của người hâm mộ vì thế tăng vọt.
Phong cách chơi bóng dài tận dụng tối đa sức mạnh của bộ đôi tiền đạo Ayase Ueda và Yuma Suzuki trở thành cơn ác mộng với nhiều hàng thủ, giúp Kashima vươn lên nhóm đầu bảng.
Tuy nhiên, khi hàng thủ thi đấu thiếu ổn định, Kashima dần đánh mất phong độ trong mùa hè. Sau hai thất bại liên tiếp trước Yokohama F. Marinos (vòng 23) và Sanfrecce Hiroshima, CLB thông báo chấm dứt hợp đồng với Weiler theo thỏa thuận đôi bên.
Dù có thành tích không tệ với 16 thắng, 8 hòa và 6 thua sau 30 trận chính thức, việc Yokohama F.Marinos không thắng trong suốt một tháng tại J-League đã trở thành giọt nước tràn ly.
8. José Carlos Sejón (Gamba Osaka/2012)
Trong lịch sử lâu đời của Gamba Osaka, không lần bổ nhiệm nào gây hỗn loạn hơn việc Jose Carlos Sejón trở thành HLV trưởng.
Ban đầu, CLB dự định bổ nhiệm Lubisu Wagner vào vị trí HLV trưởng. Tuy nhiên, sau đó phát hiện ông không đáp ứng được tiêu chuẩn bằng cấp HLV do J-League quy định.
Do vậy, Lubisu đã đề cử người thầy của mình, Jose Carlos Sejón, làm HLV trưởng trên danh nghĩa, còn bản thân ông đứng sau chỉ đạo đội bóng như một HLV chính thức. Sejón ban đầu chỉ hỗ trợ dưới vai trò HLV phó.
Tình huống kỳ quặc này đã khiến nội bộ Gamba trở nên hỗn loạn, khi người ra sân chỉ đạo thực tế lại không phải là người nắm quyền danh nghĩa.
CLB từng cán đích ở vị trí thứ 3 mùa trước, nhưng khi mùa giải mới bắt đầu, họ đã thua liền 5 trận chính thức, bao gồm cả AFC Champions League.
Sau thất bại trước Jubilo Iwata ở vòng 3, Gamba Osaka quyết định sa thải cả hai, Sejón và Lubisu, chỉ sau vài tuần, trong bối cảnh chuỗi thua đã kéo dài tới 5 trận.
HLV nội Masanobu Matsunami được chỉ định thay thế, nhưng không thể xoay chuyển cục diện. Kết quả, Gamba Osaka phải nếm trải nỗi đau xuống hạng J2 lần đầu tiên trong lịch sử CLB.
Xét trên thực tế, José Carlos Serrão chỉ là người “gánh tội” trên danh nghĩa trong một vở kịch hỗn loạn do chính bộ phận điều hành CLB tạo ra. Ông có lẽ cũng là nạn nhân trong thảm họa nhân sự này.
9. Graham Arnold (Vegalta Sendai/2014)
Graham Arnold, cựu tiền đạo đội tuyển Úc từng thi đấu cho Sanfrecce Hiroshima, là một HLV có thành tích vững vàng khi dẫn dắt các đội bóng trong và ngoài nước.

Ông từng là trợ lý HLV đội tuyển Úc và sau đó trực tiếp đảm nhiệm vai trò HLV trưởng, đồng thời dẫn dắt Central Coast Mariners vô địch A-League mùa giải 2012/13.
Với bản lý lịch ấn tượng đó, Arnold được bổ nhiệm làm HLV trưởng của Vegalta Sendai vào năm 2014, kế nhiệm HLV Makoto Teguramori. Đây là giai đoạn chuyển giao được đánh giá là mang tính bước ngoặt trong lịch sử CLB.
Arnold được giao nhiệm vụ kế thừa nền tảng đã có và đưa Sendai lên một tầm cao mới. Dù vậy, vị chiến lược gia này chỉ để lại nỗi thất vọng to lớn.
Ngay từ đầu mùa giải, Vegalta rơi vào chuỗi trận toàn hòa và thua. Sau 8 trận đấu chính thức (bao gồm cả cúp), thành tích của Vegalta Sendai là 3 trận hòa và 5 trận thua. Đội bóng không thể tìm thấy chiến thắng dù ở bất kỳ đấu trường nào.
CLB đã nhìn nhận nghiêm túc vào kết quả này và quyết định chấm dứt hợp đồng với Arnold theo hình thức đồng thuận. Đối với Arnold, quãng thời gian ngắn ngủi tại Sendai là một thử thách không thể hiện được hết năng lực của ông. Xét trong bối cảnh tiếp quản một tập thể vừa trải qua thành công lớn dưới thời HLV tiền nhiệm, thất bại này là điều khó tránh khỏi.
10. Gadzhi Gadzhiyev (Sanfrecce Hiroshima/2002)
HLV người Nga Gazi Gaziyev chỉ gắn bó với Sanfrecce Hiroshima trong thời gian ngắn và ra đi mà không để lại dấu ấn nào đáng kể.
Trước đó, HLV Valery Nepomnyashchy bất ngờ từ chức vì lý do gia đình, và Gaziyev được mời về thay thế theo sự giới thiệu trực tiếp từ Valery. Ban đầu, CLB kỳ vọng vào kinh nghiệm và năng lực của Gaziyev, nhưng mọi thứ nhanh chóng đi lệch hướng.
Gaziyev loại bỏ những trụ cột vì không phù hợp với triết lý chiến thuật, khiến đội bóng khởi đầu mùa giải trong trạng thái bất ổn về lực lượng.
Đây chính là mầm mống cho sự hỗn loạn sau đó. Sanfrecce Hiroshima liên tục thất bại từ đầu mùa và rơi vào khủng hoảng phong độ.
Trong khi CLB muốn tập trung phát triển các cầu thủ trẻ, Gaziyev lại yêu cầu bổ sung các cầu thủ có thể thi đấu ngay lập tức, cho thấy sự mâu thuẫn nghiêm trọng trong chính sách phát triển giữa HLV và ban lãnh đạo. Sự bất đồng này khiến cho tình thế của đội bóng thêm phần rối ren.
Sau 8 vòng đấu, Hiroshima chỉ có 2 chiến thắng, 1 trận hòa và 5 thất bại. Gaziyev sau đó bị sa thải ngầm vì thành tích yếu kém.
Dù thay tướng, đội bóng vẫn không thể thoát khỏi khủng hoảng và lần đầu tiên trong lịch sử phải xuống hạng J2. Việc bổ nhiệm Gaziyev khi chưa có sự chuẩn bị kỹ lưỡng là một quyết định vội vàng, và Sanfrecce Hiroshima đã phải trả giá đắt cho mùa giải đó.
