Hàn Quốc Sử Dụng Cầu Thủ Nhập Tịch: Kỉ Nguyên Mới Của Bóng Đá Xứ Sở Kim Chi?

Hàn Quốc Sử Dụng Cầu Thủ Nhập Tịch Kỉ Nguyên Mới Của Bóng Đá Xứ Sở Kim Chi

Ở trận đấu giao hữu với đội tuyển Mỹ vừa qua, đội tuyển Hàn Quốc đã giành chiến thắng 2-0 đầy ấn tượng nhờ màn trình diễn chói sáng của Son Heung-min. 

Bên cạnh chiến thắng thuyết phục và sự đồng đều trong lối chơi, HLV Hong Myung-bo còn tạo ra một dấu ấn đặc biệt khi trao cơ hội ra sân cho Jens Castrop, đánh dấu lần đầu tiên một cầu thủ nhập tịch ra sân cho các “chiến binh Taegeuk“.

Đây là một quyết định mang tính bước ngoặt, mở ra khả năng cho một kỷ nguyên mới trong cách tiếp cận xây dựng lực lượng đội tuyển quốc gia. Liệu chiến lược sử dụng cầu thủ nhập tịch có thể giúp Hàn Quốc nâng tầm chính mình trong tương lai?

Đội Tuyển Hàn Quốc Trình Làng Cầu Thủ Nhập Tịch Lần Đầu

Tại World Cup 2022, Hàn Quốc là một trong bốn đội tuyển duy nhất, cùng với Brazil, Argentina và Ả Rập Xê Út, không có cầu thủ nhập tịch trong đội hình. Trong khi Trung Quốc và Nhật Bản đã nhiều lần sử dụng cầu thủ sinh ra ở nước ngoài (dựa theo quy định FIFA), thì Hàn Quốc luôn rất dè dặt với việc trao cơ hội cho những cầu thủ không trưởng thành trong nước.

Cầu thủ nhập tịch Jens Castrop có màn ra mắt đội tuyển Hàn Quốc ở trận đấu với Mỹ.
Cầu thủ nhập tịch Jens Castrop có màn ra mắt đội tuyển Hàn Quốc ở trận đấu với Mỹ. Ảnh: Instagram

Nhưng điều này có khả năng sẽ thay đổi tại World Cup 2026, khi Hàn Quốc lần đầu tiên trong lịch sử triệu tập một cầu thủ sinh ra ở nước ngoài và đổi quốc tịch thi đấu vào tháng 8 vừa qua. Đây không chỉ là bước tiến quan trọng về chuyên môn, mà còn mang ý nghĩa xã hội sâu rộng ngoài sân cỏ.

Jens Castrop, sinh ra và lớn lên tại Đức, và có mẹ là người Hàn Quốc. Cầu thủ 22 tuổi từng khoác áo các đội tuyển trẻ của Đức, và mới đây đã có trận ra mắt tại Bundesliga trong màu áo Borussia Mönchengladbach. Cầu thủ sinh năm 2003, do đó, hoàn toàn đủ điều kiện và khả năng thi đấu cho đội tuyển Hàn Quốc, cả về mặt chuyên môn lẫn quốc tịch.

Chia sẻ sau khi được gọi lên ĐTQG, Jens Castrop cho biết anh cảm thấy vinh dự và tự hào khi được khoác lên mình chiếc áo của đội tuyển Hàn Quốc. Việc chọn đội tuyển quốc gia không đơn thuần là vinh dự hay điều kiện – mà là nơi con tim thực sự thuộc về,” Castrop chia sẻ sau khi được gọi lên tuyển.

Khi được hỏi về việc sẽ phải tham gia nghĩa vụ quân sự bắt buộc, cầu thủ vừa mới có màn ra mắt ĐTQG trả lời dứt khoát: “Tôi hoàn toàn hiểu nghĩa vụ quân sự, nhưng điều quan trọng nhất là tôi muốn cống hiến tất cả những gì mình có cho đội tuyển Hàn Quốc.” Hiện chưa rõ anh có phải nhập ngũ hay không.

Dù vậy, Jens Castrop vẫn có thể được miễn NVQS bắt buộc, nếu như anh mang huy chương về cho đất nước, như giành huy chương Olympic hoặc HCV tại ASIAD, tương tự như cách mà Son Heung-min từng làm năm 2018. Castrop hoàn toàn có khả năng được triệu tập tham dự những giải đấu đó.

Hàn Quốc hiện có một cộng đồng kiều bào đông đảo tại châu Âu và Bắc Mỹ. Nếu Jens Castrop thành công, anh có thể là người mở đường cho xu hướng nhập tịch của đội tuyển Hàn Quốc.

Nhập Tịch Cầu Thủ: Con Dao Hai Lưỡi Cho Đội Tuyển Hàn Quốc?

Trong bóng đá hiện đại, việc nhập tịch cầu thủ không còn là điều xa lạ. Nhiều đội tuyển hàng đầu như Anh, Pháp hay Đức đã áp dụng chiến lược này từ rất sớm và thu về nhiều thành công vang dội. Thế hệ vô địch World Cup 1998 và 2018 của Pháp hay đội tuyển Anh hiện tại đều sở hữu hàng loạt ngôi sao gốc nhập cư, chứng minh rằng nếu được quản lý đúng cách, chính sách nhập tịch có thể tạo ra giá trị lâu dài và bền vững cho đội tuyển.

Tuy nhiên, không phải quốc gia nào cũng áp dụng thành công chiến lược này. Trung Quốc là ví dụ điển hình khi nhập tịch một cách ồ ạt, thiếu kế hoạch và dựa trên yếu tố “tên tuổi” thay vì tiềm năng phát triển.

Chiến lược nhập tịch ồ ạt không hề mang lại hiệu quả cho đội tuyển Trung Quốc
Chiến lược nhập tịch ồ ạt không hề mang lại hiệu quả cho đội tuyển Trung Quốc. Ảnh: ckds

Sau năm 2018, đất nước tỉ dân cho phép các cầu thủ thi đấu lâu năm tại Chinese Super League như Elkeson, Alan Carvalho, Goulart… được nhập tịch. Dù vậy, đây hầu hết là các ngôi sao đã hết thời, không còn động lực và tiềm năng phát triển. Kết quả là đội tuyển Trung Quốc không những không tiến bộ, mà còn đánh mất bản sắc và niềm tin từ người hâm mộ. Sau nhiều thất bại, chính giới chức bóng đá nước này cũng phải nhìn nhận lại và chuyển hướng đầu tư vào đào tạo trẻ.

Ngược lại, Qatar đã thành công nhờ chính sách nhập tịch có hệ thống, dài hạn và nhất quán. Từ năm 2005, họ đã thành lập học viện nhiều học viện chuyên nghiệp và bài bản, săn tìm và đào tạo tài năng trẻ từ khắp nơi trên thế giới.

Chính sách nhập tịch bài bản và dài hạn đã giúp Qatar gặt hái được nhiều thành công ở đấu trường châu Á.
Chính sách nhập tịch bài bản và dài hạn đã giúp Qatar gặt hái được nhiều thành công ở đấu trường châu Á. Ảnh: AFC

Những cầu thủ như Almoez Ali (gốc Sudan) hay Akram Afif (Somalia–Yemen) không chỉ nhập tịch theo tiêu chuẩn pháp lý, mà còn trưởng thành trong hệ thống đào tạo nội bộ của Qatar suốt nhiều năm. Họ thấm nhuần triết lý bóng đá hiện đại, gắn bó với đội tuyển và giúp Qatar vô địch Asian Cup 2019, vô địch Asian Cup 2023, và có màn ra mắt bóng đá thế giới tại World Cup 2022.

Một trong những ví dụ tiêu biểu nhất về một đội tuyển mạnh lên nhờ dàn cầu thủ nhập tịch chính là Indonesia. Từ một nền bóng đá trung bình ở khu vực Đông Nam Á, Indonesia đã vươn lên trở thành một trong nhưng cái tên đáng gờm, nhờ dàn cầu thủ gốc Indonesia ở Hà Lan (Sandy Walsh, Marc Klok, Emil Audero).

Việc thay đổi chính sách để mang về một loạt những cái tên từng thi đấu ở châu Âu giúp trình độ của Indonesia gia tăng đáng kể, nhưng cũng bị đánh giá là “ăn xổi” và không bền vững. Indonesia đã đạt được những kết quả tích cực tại AFF Cup và vòng loại World Cup, nhưng vẫn chưa thể tạo ra đột phá ở cấp độ châu lục.

Đội Tuyển Hàn Quốc Nên Làm Gì Nếu Thực Hiện Chính Sách Nhập Tịch Cầu Thủ?

Là một trong những nền bóng đá hàng đầu châu Á, đội tuyển Hàn Quốc không cần thiết phải dựa hoàn toàn vào chính sách nhập tịch để phát triển. Với lịch sử từng vào bán kết World Cup 2002, thường xuyên dự vòng chung kết các kỳ World Cup và sở hữu K-League, một trong những giải vô địch quốc gia mạnh nhất châu lục, bóng đá Hàn Quốc đã chứng minh được năng lực vượt trội so với phần còn lại trong khu vực.

Tuy vậy, trong bối cảnh bóng đá hiện đại ngày càng cạnh tranh và phức tạp, nếu Liên đoàn Bóng đá Hàn Quốc (KFA) lựa chọn hướng đi nhập tịch, họ cần có một chiến lược dài hạn, bài bản và thận trọng.

1. Hạn Chế Nhập Tịch Ồ Ạt

Trung Quốc và Indonesia là những ví dụ rõ ràng cho việc nhập tịch cầu thủ theo hướng ngắn hạn, thiếu bền vững. Cả hai nền bóng đá này đều tạo điều kiện để nhập tịch hàng loạt cầu thủ ngoại, tuy nhiên phần lớn đều là những cầu thủ có trình độ trung bình ở châu Âu hay châu Mỹ, và không có đủ đẳng cấp để góp mặt trong đội tuyển quốc gia gốc (Brazil, Hà Lan, v.v).

Về ngắn hạn, chiến lược này có thể giúp đội tuyển nâng tầm và gây bất ngờ tại một số giải khu vực. Tuy nhiên, về dài hạn, những cầu thủ nhập tịch này không mang lại sự ổn định, thiếu tính kế thừa. Indonesia, và cả Trung Quốc, đều vẫn chưa được xem là một thế lực ở các giải đấu tầm cỡ châu Á.

Với dàn nhân sự hùng hậu đang thi đấu ở châu Âu, cũng như các ngôi sao đang thành công ở K-League hay châu Á, Hàn Quốc rõ ràng không quá vội vã trong việc cân nhắc các ngôi sao “hạng hai”.

2. Tìm Kiếm Và Đầu Tư Các Tài Năng Gốc Hàn Ở Nước Ngoài

Trong tương lai, bóng đá Hàn Quốc có thể chiêu mộ các cầu thủ gốc ngoại một cách chủ động hơn, qua đó có thể sớm tìm kiếm và định hướng họ khi còn trẻ. Ngoài ra, KFA cần cân nhắc xây dựng hành lang pháp lý rõ ràng để xử lý các trường hợp nhập tịch tiềm năng, bảo đảm tiêu chí công bằng và phù hợp định hướng phát triển.

3. Nâng Tầm Giải Đấu Quốc Nội

Những cường quốc bóng đá trên thế giới đều có cho mình hệ thống giải đấu VĐQG được tổ chức bài bản, chuyên nghiệp và có tính cạnh tranh cao.

K-League chỉ có 12 đội tham dự, vì thế tính cạnh tranh không thể so sánh với nhiều giải đấu khác.
K-League chỉ có 12 đội tham dự, vì thế tính cạnh tranh không thể so sánh với nhiều giải đấu khác. Ảnh: kleagueunited

Giải K-League của Hàn Quốc, dù vẫn đang là một trong những giải đấu tốt nhất châu Á, đang dần bị J-League hay Saudi Pro League bỏ lại phía sau. Các CLB K-League dần thất thế so với các giải đấu khác, toàn giải chỉ có 12 đội, tính cạnh tranh chưa đủ cao, hay các giải trẻ chưa thực sự được đầu tư đúng mực, đang là những vấn đề mà K-League gặp phải.

Để tiếp tục duy trì vị thế và phát triển K-League, KFA cần nâng tầm và quảng bá K-League hơn nữa để tăng sức hút với người hâm mộ trong khu vực, tạo ra môi trường thi đấu đủ tính cạnh tranh và phát triển các tài năng trẻ trong nước.