Với mọi cầu thủ, được khoác áo đội tuyển quốc gia tranh tài tại FIFA World Cup là một vinh dự to lớn. Vượt qua hàng nghìn cầu thủ trên thế giới để tỏa sáng tại một kì World Cup là một thử thách khó khăn nhưng còn vĩ đại hơn nhiều lần.
Lịch sử World Cup chứng kiến không ít những cầu thủ vươn tầm ngôi sao sau khi tỏa sáng ở World Cup, nhưng ngược lại, cũng ghi nhận không ít những trường hợp sa sút dần đều, sự nghiệp cấp CLB dần lụi tàn và không bao giờ lấy lại được đỉnh cao như kỳ vọng.
Hãy cùng Bóng Đá Châu Á điểm qua danh sách 7 ngôi sao từng tỏa sáng rực rỡ tại World Cup nhưng nhanh chóng lụi tàn không lâu sau đó.
7 Cầu Thủ Có Sự Nghiệp Sa Sút Sau Khi Tỏa Sáng Tại World Cup
1. Eden Hazard (Bỉ/World Cup 2018)
Với người hâm mộ bóng đá thế giới, Eden Hazard từng được xem là một trong những cầu thủ xuất sắc nhất thế hệ của mình. Tuy nhiên, sau World Cup 2018 với màn trình diễn đỉnh cao, Hazard dần lụi tàn và giải nghệ không lâu sau đó một cách đáng tiếc.
World Cup 2018 là giải đấu mà đội tuyển Bỉ mang đến một thế hệ vàng, quy tụ những cái tên như Romelu Lukaku, Kevin De Bruyne, Dries Mertens, Jan Vertonghen… và được dẫn dắt bởi đội trưởng Eden Hazard.
Cầu thủ mang áo số 10 chính là người góp công lớn vào hành trình giành huy chương đồng, thành tích tốt nhất lịch sử của bóng đá Bỉ tại World Cup. Anh ghi 3 bàn thắng trong giải, trong đó có bàn ấn định chiến thắng 2-0 trước Anh ở trận tranh hạng ba. Không chỉ ghi bàn, Hazard còn là “linh hồn” trong lối chơi của tuyển Bỉ, và được vinh danh với Quả bóng bạc World Cup 2018, chỉ sau Luka Modrić.
Sau World Cup, tưởng chừng như Hazard sẽ bước lên đỉnh cao mới. Anh có thêm chức vô địch Europa League 2019 cùng Chelsea, trước khi chuyển đến Real Madrid với bản hợp đồng trị giá hơn 100 triệu euro. Thế nhưng, đó cũng là những gì tốt nhất mà cầu thủ này phô diễn.
Trong 4 mùa giải khoác áo Real, Eden Hazard liên tục dính chấn thương: từ mắt cá chân, gân kheo cho tới cơ đùi… khiến anh chỉ ra sân vỏn vẹn 76 trận trong 4 năm, ghi 7 bàn thắng, con số quá ít ỏi so với cầu thủ có giá 100 triệu Euro. Phong độ sa sút trầm trọng, thể lực giảm sút và tâm lý không còn vững vàng, Hazard dần bị gạt ra khỏi kế hoạch của cả Real Madrid lẫn tuyển Bỉ.
Giải đấu cuối cùng của Hazard, World Cup 2022, kết thúc đầy thất vọng khi Bỉ bị loại ngay từ vòng bảng. Hazard thi đấu mờ nhạt, không ghi được bàn nào và không để lại dấu ấn đáng kể. Ngay sau giải đấu, anh tuyên bố giã từ đội tuyển quốc gia, và chỉ vài tháng sau, vào tháng 10/2023, Hazard chính thức giải nghệ ở tuổi 32, khi vẫn còn hợp đồng thi đấu chuyên nghiệp.
2. El Hadji Diouf (Pháp/World Cup 2002)
Tại World Cup 2002, cái tên El Hadji Diouf bất ngờ nổi lên như một hiện tượng đặc biệt. Trong lần đầu tiên góp mặt tại sân chơi lớn nhất hành tinh, đội tuyển Senegal đã gây tiếng vang toàn cầu khi đánh bại nhà đương kim vô địch Pháp ngay ở trận khai mạc với tỉ số 1-0. Diouf chính là ngòi nổ sáng nhất trên hàng công, khiến hàng thủ tuyển Pháp khốn đốn với tốc độ, kỹ thuật và sự bùng nổ của mình.
Không dừng lại ở đó, Diouf tiếp tục tạo ảnh hưởng lớn khi cùng Senegal vượt qua vòng bảng và hạ Thụy Điển 2-1 ở vòng 1/8. Cầu thủ sinh năm 1981 đã đưa Senegal vào đến vòng tứ kết, thành tích tốt nhất của đội tuyển này. Màn trình diễn ấn tượng cũng giúp Diouf được vinh danh trong Đội hình tiêu biểu World Cup 2002, bên cạnh những siêu sao như Ronaldo, Rivaldo hay Oliver Kahn.
Tỏa sáng rực rỡ trên đất Hàn Quốc – Nhật Bản, Diouf lập tức lọt vào tầm ngắm của hàng loạt CLB lớn. Anh chuyển đến Liverpool ngay sau World Cup với mức phí khoảng 10 triệu bảng, đi kèm với kỳ vọng trở thành đầu tàu mới cho hàng công The Reds.
Thế nhưng, những gì xuất sắc nhất của Diouf đã nằm lại ở World Cup 2002. Trong hai mùa giải tại Liverpool, anh chỉ ghi được 3 bàn thắng tại Premier League, và tồi tệ hơn, trở thành tiền đạo mang áo số 9 đầu tiên trong lịch sử Liverpool không ghi được bàn nào trong cả mùa giải. Những kỳ vọng dần biến thành thất vọng, và Diouf nhanh chóng bị đẩy ra khỏi đội hình chính.
Không chỉ phong độ yếu kém, thái độ thi đấu và cách hành xử ngoài sân cỏ của Diouf cũng khiến anh mất điểm nghiêm trọng. Năm 2005, Liverpool chính thức bán đứt Diouf cho Bolton Wanderers, và từ đó sự nghiệp của anh trôi dạt sang các CLB trung bình như Sunderland, Blackburn, Doncaster…
Dù vẫn ra sân thi đấu đều đặn trong hơn một thập kỷ sau đó, nhưng Diouf không bao giờ đạt đến tầm vóc mà người ta từng tưởng tượng sau World Cup 2002. Năm 2015, Diouf chính thức giải nghệ trong thầm lặng với không danh hiệu lớn và không chức vô địch nổi bật.
3. Denis Cheryshev (Nga/World Cup 2018)
Khi World Cup 2018 diễn ra trên đất Nga, có lẽ ít ai nghĩ rằng một cầu thủ thường xuyên ngồi dự bị như Denis Cheryshev sẽ lại tỏa sáng đến như vậy. Ban đầu, Cheryshev thậm chí không có suất đá chính trong đội hình tuyển Nga. Tuy nhiên, chấn thương bất ngờ của đồng đội đã mở ra cơ hội để cầu thủ chạy cánh sinh năm 1990 tỏa sáng.
Sau khi lập cú đúp trong chiến thắng 5-0 trước Ả Rập Xê Út. Denis Cheryshev tiếp tục ghi bàn vào lưới Ai Cập và có thêm bàn thắng tuyệt đẹp ở tứ kết gặp Croatia. Với 4 bàn thắng tại World Cup, Denis Cheryshev vươn lên ngang hàng với những cái tên đình đám như Lukaku, Griezmann, Ronaldo và chỉ xếp sau Harry Kane. Cầu thủ sinh năm 1990 cũng giúp Nga lọt vào đến tứ kết World Cup năm đó.
Thế nhưng, hào quang của Denis Cheryshev tại World Cup lại là điểm sáng ngắn ngủi duy nhất trong sự nghiệp của cầu thủ này. Sau khi World Cup với 4 bàn thắng, Cheryshev tưởng chừng như sẽ có một sự nghiệp sáng sủa hơn. Đáng tiếc, anh không thể duy trì phong độ ổn định, thường xuyên dự bị tại Valencia và tiếp tục vật lộn với chấn thương, sau đó chuyển sang các CLB khác nhau và chưa bao giờ lấy lại được hình ảnh đáng sợ như World Cup 2018.
4. Asamoah Gyan (Ghana/World Cup 2010)
Tại World Cup 2010 tổ chức trên đất Nam Phi, Asamoah Gyan đã trở thành linh hồn của đội tuyển Ghana trong hành trình lịch sử tiến vào tứ kết.
Chân sút sinh năm 1985 ghi được 3 bàn thắng quan trọng, trong đó có bàn thắng quyết định trong hiệp phụ giúp Ghana vượt qua Mỹ 2-1 ở vòng 1/8. Cùng với dàn cầu thủ tài năng như Kevin-Prince Boateng, Sulley Muntari hay André Ayew, Gyan đưa Ghana tiến đến gần hơn bao giờ hết với giấc mơ đưa một đội bóng châu Phi vào bán kết World Cup.
Dù không thể giúp Ghana vượt qua Uruguay ở vòng tứ kết, màn trình diễn của Asamoah Gyan tại World Cup 2010 vẫn khiến cả thế giới công nhận tài năng. Sau giải đấu, Gyan chuyển từ Rennes (Pháp) sang Sunderland (Anh) với mức phí hơn 13 triệu bảng kỷ lục chuyển nhượng của CLB lúc bấy giờ.
Tại Premier League, Gyan khởi đầu không tệ khi ghi 11 bàn ở mùa đầu tiên, cho thấy khả năng thích nghi nhanh với môi trường bóng đá Anh. Nhưng khi đang ở đỉnh cao, Asamoah Gyan lại gây sốc với quyết định rời châu Âu chỉ sau một mùa giải, chuyển sang thi đấu cho Al-Ain (UAE) theo dạng cho mượn, vì mức đãi ngộ tài chính khổng lồ. Dù anh ghi rất nhiều bàn thắng tại giải VĐQG UAE và trở thành cầu thủ châu Phi ghi nhiều bàn nhất lịch sử các kỳ World Cup (6 bàn), nhưng việc rời xa bóng đá đỉnh cao đã khiến cầu thủ này không thể phát huy những gì tốt nhất của mình.
Từ tuổi 26, độ chín của một tiền đạo, Gyan gần như rút lui khỏi các giải đấu lớn, mất cơ hội tranh tài ở Champions League, Europa League hay các trận cầu đỉnh cao châu Âu. Những năm cuối sự nghiệp, anh phiêu bạt qua Trung Quốc, Thổ Nhĩ Kỳ, Ấn Độ rồi trở lại Ghana thi đấu trong im ắng, trước khi chính thức giải nghệ năm 2023.
5. Guillermo “Memo” Ochoa (Mexico/World Cup 2018)
Không có nhiều cầu thủ trên thế giới có thể góp mặt ở 5 kì World Cup. Nếu có, đó đều là những ngôi sao ở đẳng cấp rất cao, duy trì được phong độ đạt đỉnh tỏng màu áo CLB lẫn ĐTQG. Guillermo “Memo” Ochoa, tuy nhiên, lại là một cái tên hiếm hoi, có sự nghiệp cấp CLB chưa bao giờ đạt tới đẳng cấp tương ứng, dù từng góp mặt ở 5 kì World Cup.
Ochoa lần đầu lên tuyển năm 2005 và được triệu tập vào đội hình Mexico tại World Cup 2006 và 2010, nhưng chỉ thực sự tỏa sáng từ World Cup 2014 trở đi, khi trở thành thủ môn số một và đội trưởng trong ba kỳ liên tiếp sau đó. Tại World Cup 2014, anh thực hiện một cú cản Neymar xuất sắc, sau đó được bình chọn là Cầu thủ hay nhất trận trong trận đấu bất ngờ giữ hòa 0-0 với Brazil. Ở World Cup 2018 thủ môn kì cựu này có đến 25 lần cứu thua chỉ sau 4 trận đấu, thành tích xếp thứ hai ở giải và chỉ đứng sau Thibaut Courtois.
Dù có cá nhân nổi bật ở World Cup, nhưng sự nghiệp cấp CLB của Ochoa không có gì quá nổi bật. Anh từng thi đấu qua nhiều đội bóng ở giải quốc nội Liga MX (Club América), Pháp (Ajaccio), Tây Ban Nha (Málaga, Granada), Bỉ (Standard Liège) và Ý (Salernitana), trước khi chuyển đến AVS (Bồ Đào Nha) từ năm 2024, trong nỗ lực giữ vị thế trước tuyển quốc gia.
HLV huyền thoại Ricardo La Volpe từng nhận xét rằng Ochoa “còn thiếu một bước để trưởng thành ở châu Âu như Keylor Navas từng làm”, nhấn mạnh sự khác biệt giữa thành công quốc tế và thực tế tại các CLB đẳng cấp.
Ở tuổi 39, Ochoa hiện đang thất nghiệp, và viễn cảnh có kì World Cup thứ 6 đại diện cho đội tuyển Mexico có lẽ đã khép lại với thủ môn này.
6. Mario Götze (Đức/World Cup 2014)
Đối với mọi cầu thủ, việc được góp mặt ở trận chung kết đã khó, ghi bàn thắng và giúp đội tuyển của mình vô địch càng khó hơn. Mario Götze, ngôi sao của đội tuyển Đức năm 2014, đã làm được cả hai điều đó. Song đáng tiếc, sự nghiệp của anh sau thành công trên đất Brazil đã đi theo chiều hướng không ai mong muốn.
Từng được mệnh danh là “Messi nước Đức”, Götze bước vào giải đấu World Cup 2014 với tư cách một tài năng hàng đầu của bóng đá Đức, vừa rời Borussia Dortmund để gia nhập Bayern Munich với mức giá khoảng 37 triệu euro, kỷ lục thời điểm đó cho một cầu thủ Đức. Anh được kỳ vọng sẽ trở thành đầu tàu cho một thế hệ mới của Die Mannschaft sau kỷ nguyên Lahm – Klose – Schweinsteiger.
Sau bàn thắng mang về chiếc cúp vàng cho đội tuyển Đức, Mario Götze dĩ nhiên được chào đón trong sự tung hô và nhận nhiều kì vọng để vươn thành ngôi sao hàng đầu. Thế nhưng, chính bàn thắng vĩ đại ấy dường như lại là đỉnh cao duy nhất trong sự nghiệp của Götze.
Tại Bayern, Götze không thể cạnh tranh suất đá chính thường xuyên dưới thời Pep Guardiola. Dù vẫn ghi được những bàn thắng quan trọng tại Bundesliga, nhưng anh thi đấu thất thường, thiếu ổn định và không còn giữ được sự sắc bén như khi còn khoác áo Dortmund. Hệ thống chiến thuật của Pep, vốn ưu tiên tính linh hoạt và pressing cao, dường như không phù hợp với cầu thủ sinh năm 1992.
Năm 2016, anh trở lại Dortmund trong nỗ lực cứu vãn sự nghiệp. Nhưng rồi một biến cố lớn ập đến: Götze được chẩn đoán mắc chứng rối loạn chuyển hóa (myopathy) – căn bệnh gây mệt mỏi mãn tính, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức bền, thể lực và cả tâm lý thi đấu. Anh tăng cân, mất phong độ, đánh mất luôn vị trí trong đội hình tuyển Đức, không còn được triệu tập cho kỳ World Cup 2018.
Dù sau đó Götze đã cố gắng trở lại, thậm chí sang Hà Lan khoác áo PSV Eindhoven và giành cúp quốc nội, rồi quay lại Bundesliga trong màu áo Eintracht Frankfurt, nhưng ánh hào quang xưa đã không còn. Anh trở thành một cầu thủ giỏi trong tập thể tầm trung, và mãi mãi không thể vươn lên trở thành một ngôi sao lớn.
7. André Schürrle (Đức/World Cup 2014)
Trong hành trình đăng quang World Cup 2014 của đội tuyển Đức, André Schürrle cũng là một cai tên để lại nhiều dấu ấn, với vai trò của một siêu dự bị đúng nghĩa.
Dù không đá chính thường xuyên, Schürrle vẫn ghi 3 bàn thắng tại giải, nổi bật nhất là cú đúp vào lưới Brazil trong chiến thắng 7-1 kinh điển ở bán kết. Không dừng lại ở đó, chính Schürrle là người thực hiện đường căng ngang hoàn hảo giúp Mario Götze ghi bàn thắng quyết định ở phút 113 trận chung kết gặp Argentina, đem về chức vô địch thế giới cho tuyển Đức.
Tuy nhiên, dù có những khoảnh khắc ấn tượng tại Premier League, sự nghiệp của anh bắt đầu chững lại ngay sau World Cup. Cầu thủ người Đức rời Chelsea ở năm 2015, sau đó lần lượt khoác áo Wolfsburg và Borussia Dortmund vào năm 2016. Dù vậy, André Schürrle vẫn thi đấu mờ nhạt và liên tục phải khoác áo các CLB khác nhau, trước khi giải nghệ khi mới 29 tuổi.
Anh tiết lộ rằng bản thân đã quá mệt mỏi với áp lực tâm lý trong môi trường bóng đá đỉnh cao, và không còn động lực thi đấu chuyên nghiệp. Trong một cuộc phỏng vấn thẳng thắn, Schürrle thừa nhận bóng đá hiện đại “không có chỗ cho sự yếu đuối”, và anh không còn muốn duy trì vỏ bọc mạnh mẽ trong khi bên trong đang gục ngã.