Với bất kỳ cầu thủ chuyên nghiệp nào, việc được triệu tập lên đội tuyển quốc gia luôn là một niềm vinh dự và đặc ân lớn lao, và đội tuyển Nhật Bản cũng không phải là ngoại lệ.
Tuy nhiên, trong bối cảnh bóng đá Nhật Bản phát triển vượt bậc trong nhiều thập kỷ qua, đồng thời số lượng cầu thủ được lựa chọn cho đội tuyển bị giới hạn, đã có không ít cái tên dù sở hữu tài năng thiên bẩm, vẫn không có nhiều cơ hội đóng góp cho ĐTQG.
Dưới đây là danh sách 10 ngôi sao một thời của J-League không tạo được nhiều dấu ấn trong màu áo ĐTQG.
10 Ngôi Sao J-League “Vô Duyên” Với ĐTQG
1. Hiromitsu Isogai (Gamba Osaka, Urawa Reds)
Yomitsu Isogai là một trong những ngôi sao sáng giá của Gamba Osaka trong giai đoạn đầu của J-League, nhưng sự nghiệp ở cấp độ đội tuyển lại vô cùng khiêm tốn. Cầu thủ này đã ghi 28 bàn sau 149 trận chính thức cho Gamba và từng được ví như một nghệ sĩ sân cỏ với kỹ năng rê bóng khéo léo và những đường chuyền có độ chính xác cao.
Tuy nhiên, bản chất nghệ sĩ đôi khi khiến anh thiếu đi sự quyết liệt cần thiết để bứt phá trong môi trường cạnh tranh khốc liệt của đội tuyển quốc gia. Cầu thủ sinh năm 1969 chỉ có 2 lần được gọi lên ĐTQG, ra sân hai trận và không để lại bất kì dấu ấn nổi bật nào.
Trường hợp của Hiromitsu Isogai là minh chứng rõ ràng nhất cho việc để cạnh tranh tại ĐTQG, một cầu thủ cần phải có sự mạnh mẽ và thích nghi phù hợp nhất.
2. Takuya Nozawa (Kashima Antlers, Vissel Kobe, Vegalta Sendai)
Nhạc trưởng tài hoa của Kashima Antlers, Takuya Nozawa, là một trường hợp kỳ lạ khác của bóng đá Nhật Bản khi chưa từng một lần thi đấu cho đội tuyển quốc gia. Cầu thủ sinh năm 1981 duy trì phong độ ổn định trong xuyên suốt sự nghiệp của mình, song số lần khoác áo đội tuyển quốc gia của Nozawa dừng ở con số 0.
Takuya Nozawa bắt đầu tạo được ấn tượng tại Kashima Antlers vào năm 2006. Với kỹ thuật điêu luyện và nhãn quan chiến thuật xuất sắc, Nozawa là nhân tố chính giúp Kashima lập nên kỳ tích giành 3 chức vô địch J-League liên tiếp từ năm 2007 đến 2009.
Takuya Nozawa từng được triệu tập lên đội tuyển quốc gia vào tháng 11/2006 để chuẩn bị cho vòng loại Asian Cup 2007. Tuy nhiên, anh không được ra sân và sau đó hoàn toàn mất hút khỏi danh sách triệu tập đội tuyển. Không ít người hâm mộ tin rằng lối chơi “dị biệt” nhưng đầy hiệu quả của Nozawa xứng đáng có một vị trí trong đội hình của Nhật Bản, đặc biệt trong những thời điểm đội tuyển thiếu đi sự sáng tạo ở khu trung tuyến.
3. Akihiro Ienaga (Gamba Osaka, RCD Mallorca, Kawasaki Frontale)
Dù là một trong những tượng đài của Kawasaki Frontale trong giai đoạn hoàng kim của đội bóng này, nhưng sự nghiệp ở đội tuyển quốc gia Nhật Bản của Akihiro Ienaga lại vô cùng khiêm tốn, với chỉ 3 lần ra sân.
Được đào tạo tại lò Gamba Osaka, Ienaga lập kỷ lục là cầu thủ đầu tiên ghi bàn ngay trong trận ra mắt J-League sau khi được đăng ký chuyên nghiệp năm 2004. Tuy nhiên, việc không thể cạnh tranh với những người đàn anh khi đó khiến Ienga buộc phải ra đi để tìm kiếm thời gian thi đấu, chuyển sang Oita Trinita, Cerezo Osaka, sau đó sang châu Âu thi đấu cho RCD Mallorca.
Chỉ khi gia nhập Kawasaki Frontale vào năm 2017, Ienaga mới thực sự đạt đến đỉnh cao phong độ và trở thành nhân tố không thể thay thế trong đội hình giàu thành tích của Frontale. Cầu thủ sinh năm 1986 nổi bật với khả năng kiến tạo và tổ chức tấn công, điều mà, đáng tiếc, đội tuyển Nhật Bản không thiếu ở bất kì lần triệu tập nào.
Lần gần nhất Akihiro Ienaga góp mặt là tại Kirin Cup 2011, nhưng không để lại nhiều dấu ấn. Dù vẫn còn thi đấu chuyên nghiệp, nhưng ở độ tuổi 39 và bước qua bên kia đỉnh cao, cánh cửa trở lại đội tuyển gần như đã khép lại với cầu thủ tài hoa này.
4. Ogura Takafumi (Nagoya Grampus, Ventforet Kofu)
Ogura Takafumi cũng là một trong những trường hợp đầy tiếc nuối khi chỉ có vỏn vẹn 5 lần khoác áo đội tuyển quốc gia. Nguyên nhân chính khiến anh không thể gắn bó lâu dài với đội tuyển là chấn thương nghiêm trọng tại trại tập trung của ĐT Nhật Bản năm 1996, ngay trước òng loại Olympic Atlanta.
Từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, Ogura đã được xem là tài năng sáng giá với cái chân trái cực mạnh và khả năng dứt điểm chính xác. Khi bắt đầu sự nghiệp chuyên nghiệp, Ogura Takafumi chọn Nagoya Grampus, đội bóng sẵn sàng hỗ trợ cầu thủ trẻ ra nước ngoài học hỏi.
Trong mùa giải 1993/1994, khi được cho mượn tại Excelsior Rotterdam (Hà Lan), Ogura ghi tới 15 bàn thắng. Anh ra mắt ĐTQG trong trận gặp Australia tại Kirin Cup năm 1994, sau một mùa giải bùng nổ tại châu Âu.
Thế nhưng, chấn thương đứt dây chằng chéo sau chân phải năm 1996 đã chấm dứt đà phát triển ấy. Sau khi trở lại, cầu thủ sinh năm 1973 đánh mất những phẩm chất tốt nhất của mình. Ogura vẫn tiếp tục thi đấu chuyên nghiệp, nhưng không bao giờ lấy lại phong độ đỉnh cao trước khi giải nghệ vào ngày 10/2/2006.
5. Watanabe Kazuma (Yokohama F.Marinos, F.C.Tokyo, Vissel Kobe)
Gia nhập Yokohama F.Marinos ở mùa giải 2009, Watanabe đi vào lịch sử khi trở thành tân binh đầu tiên được trao số áo “9”, số áo thường dành cho các cầu thủ chủ chốt. Anh lập tức đáp lại sự tin tưởng ấy bằng một bàn thắng ở ngay trận ra mắt gặp Sanfrecce Hiroshima vào ngày 7/3/2009. Khi đó, tân binh 22 tuổi mới tốt nghiệp Đại học Waseda đã có màn ra mắt J-League như mơ.
Với phong độ thăng hoa, việc Watanabe được triệu tập lên ĐTQG Nhật Bản ở vòng loại Asian Cup 2011 là điều không quá bất ngờ. Ở trận đấu ra quân, cầu thủ sinh năm 1986 thậm chí còn để lại dấu ấn với 1 kiến tạo. Nhưng đáng tiếc, đó cũng là lần duy nhất anh khoác áo đội tuyển Nhật Bản.
Tuy không để lại dấu ấn ở cấp độ ĐTQG, Watanabe vẫn có sự nghiệp CLB ấn tượng, khi thi đấu cho những đội bóng lớn như Yokohama F.Marinos, FC Tokyo và Vissel Kobe. Trong suốt sự nghiệp, Watanabe đã ghi 152 bàn thắng và có 36 kiến tạo sau 550 trận đấu chính thức.
Dù vậy, trong bối cảnh Nhật Bản có quá nhiều chân sút xuất sắc thi đấu cho các giải đấu châu Âu, Watanabe Kazuma đơn giản là kém may mắn. Và một lần duy nhất khoác áo ĐTQG là sự tiếc nuối lớn lao với các CĐV bóng đá nước này.
6. Nishi Daigo (Consadole Sapporo, Kashima Antlers)
Daigo Nishi từng là một hậu vệ phải tài năng chơi cho Consadole Sapporo và Kashima Antlers, và giành nhiều danh hiệu, bao gồm cú đúp quốc nội năm 2016.
Trong màu áo Kashima, anh được kỳ vọng sẽ nối gót những hậu vệ phải xuất sắc từng lên tuyển như Akira Narahashi hay Atsuto Uchida. Với 309 trận chính thức, ghi 15 bàn và 31 kiến tạo, Nishi hoàn toàn xứng đáng có nhiều cơ hội hơn trong màu áo xanh nước biển.
Tuy nhiên, số lần khoác áo ĐTQG Nhật Bản của cầu thủ sinhn năm 1987 chỉ dừng lại ở con số 2. Nishi Daigo được triệu tập lần đầu vào cuối năm 2010 dưới thời HLV Alberto Zaccheroni, trong khi lần cuối cùng vào năm 2019 dưới thời HLV Moriyasu, đánh dấu kỉ lục được gọi trở lại ĐTQG lâu nhất lịch sử – 2855 ngày.
Những thành tích và dấu ấn của Nishi Daigo tại các đội bóng J-League là không phải bàn cãi, nhưng việc liên tục bị ngó lơ trong những lần tập trung ĐTQG là điều khiến cho sự nghiệp của cầu thủ này không trọn vẹn.
7. Araiba Toru (Gamba Osaka, Kashima Antlers)
Dù ra sân 165 trận chính thức cho Gamba và tới 368 trận cho Kashima, cùng CLB giành hàng loạt danh hiệu, Araiba chưa từng khoác áo ĐTQG Nhật Bản một lần nào.
Araiba Toru bắt đầu sự nghiệp chuyên nghiệp của mình trong màu áo đội trẻ Gamba, nhưng không có cơ hội được đôn lên đội 1. Cầu thủ này sau đó quyết định chuyển sang Kashima vào mùa giải 2004, và bước lên đỉnh cao đời cầu thủ.
Tại đây, anh cùng CLB vô địch J-League ba mùa liên tiếp (2007–2009), đoạt Cúp Hoàng đế và Nabisco Cup (nay là Levain Cup), đóng vai trò quan trọng cả công lẫn thủ.
Dù vậy, trong màu áo ĐTQG, Araiba Toru đơn giản là không được trao cơ hội. Cầu thủ này từng được HLV Philippe Troussier triệu tập lên danh sách tập trung ĐTQG vào tháng 9/2001, nhưng không được chọn thi đấu chính thức.
8. Tanaka Hayuma (Yokohama F.Marinos, Nagoya Grampus, Matsumoto Yamaga FC)
Tanaka Hayuma, cái tên nổi bật bởi thể lực sung mãn, những quả tạt chính xác và lối chơi đầy nhiệt huyết, cũng gần như vô duyên với ĐTQG Nhật Bản. Dù đã thi đấu tổng cộng 697 trận chính thức trong sự nghiệp kéo dài 22 năm, Tanaka chỉ có đúng 1 lần khoác áo ĐTQG.
Ngày 9/8/2006, Tanaka được HLV Ivica Osim triệu tập và đá chính trọn vẹn trận đấu với Trinidad & Tobago, cũng là trận duy nhất anh khoác áo tuyển Nhật. Ở trận này, anh thể hiện lối chơi tốc độ và giàu thể lực ở cả tấn công lẫn phòng ngự.
Tuy nhiên, thời điểm đó vị trí hậu vệ phải rất cạnh tranh với sự hiện diện của Ryo Kaji và Yuichi Komano. Dù có thể lực tốt, khả năng công thủ toàn diện và thi đấu được nhiều vai trò như hậu vệ cánh, wing-back hay tiền vệ cánh, Tanaka vẫn không thể chen chân vào đội hình chính.
Việc anh chỉ có một lần ra sân cho ĐTQG là điều khá bất ngờ, nếu xét đến độ bền bỉ và cống hiến mà anh thể hiện trong suốt sự nghiệp CLB.
9. Otani Hidekazu (Kashiwa Reysol)
Otani Hidekazu, người đã dành trọn sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp cho Kashiwa Reysol, cũng là một cái tên không có may mắn được thi đấu cho đội tuyển Nhật Bản. Anh giải nghệ vào cuối mùa giải 2022 mà chưa từng một lần khoác áo ĐTQG Nhật Bản, nhưng điều đó không làm giảm đi giá trị của một thủ lĩnh thầm lặng nơi tuyến giữa.
Otani là sản phẩm của chính lò đào tạo Kashiwa Reysol và được đôn lên đội một vào mùa giải 2003. Kể từ đó, cầu thủ sinh năm 1984 gắn bó với đội bóng áo vàng cho đến hết sự nghiệp. Với tư duy chiến thuật xuất sắc và khả năng điều phối trận đấu linh hoạt, Ohtani được xem là một trong những tiền vệ trung tâm toàn diện nhất tại J-League.
Dưới thời bất kì HLV nào tại Kashiwa Reysol, Otani cũng đều là mắt xích quan trọng. Tuy nhiên, dù từng được đưa vào danh sách sơ bộ của ĐTQG dự EAFF Cup 2015, anh vẫn không có cơ hội chính thức ra sân cho Nhật Bản.
Tuy nhiên, các HLV của đội tuyển Nhật Bản có lý do để “ngó lơ” huyền thoại của Kashiwa Reysol. Tuyến giữa của đội tuyển Nhật Bản luôn là vị trí cạnh tranh khốc liệt, với những cái tên có đẳng cấp hàng đầu, vì thế việc Otani Hidekazu không được triệu tập cũng là một quyết định có thể thông cảm.
10. Takahiro Futagawa (Gamba Osaka, Tokyo Verdy)
Với các cổ động viên trung thành của J-League, Takahiro Futagawa được biết đến như là mẫu tiền vệ sáng tạo toàn diện, với khả năng chuyền bóng, đỡ bóng, rê dắt và dứt điểm đều ở đẳng cấp cao. Cùng với Gamba, Takahiro Futagawa giành được nhiều danh hiệu lớn nhỏ, nổi bật nhất là “cú ăn ba” quốc nội năm 2014.
Trưởng thành từ hệ thống đào tạo trẻ Gamba, Futagawa được đôn lên đội một vào mùa 1999. Dưới sự dẫn dắt của HLV Akira Nishino, anh được tin tưởng tuyệt đối, thi đấu ở nhiều vị trí nơi hàng tiền vệ, phối hợp ăn ý cùng Yasuhito Endo để tạo nên thứ bóng đá tấn công đẹp mắt cho Gamba.
Tuy nhiên, trong màu áo ĐTQG Nhật Bản, anh chỉ có đúng 1 lần ra sân. Cầu thủ sinh năm 1980 cũng thường xuyên góp mặt trong danh sách triệu tập, nhưng không được trao cơ hội ra sân.